
Một Mình Rồi Cũng Ổn Thôi
Ừ thì một mình, một mình có hề chi – lời tuyên ngôn không hề đáng buồn, cũng không hề cố chấp. Vốn dĩ cuộc đời mỗi chúng ta đều là những chuyến đi đơn độc. Trên hành trình này, chúng ta sẽ gặp được rất nhiều người, một trong số họ mời bạn tham gia vào bộ phim dài tập của cuộc đời họ, trao cho bạn một vai diễn không quá tệ, có lời thoại và cảnh quay cận mặt; nếu bạn cảm thấy vậy là ổn, thậm chí hài lòng với nó hơn cả vai diễn của bạn trong bộ phim của mình, vậy tôi chỉ có thể nói rằng, rất có thể bạn sẽ bất giác đâm đầu vào thế giới của người đó. Nhưng dần dần, bạn sẽ nhận ra: Không chừng vẫn còn vai chính khác trong câu chuyện của họ, bạn quá lắm chỉ là vai phụ của thứ chính mà; không chừng tỉ suất người xem bộ phim này quá lẹt đẹt, chiếu được nửa đường đã phải dừng chiếu, bạn làm việc quần quật để không nhận được gì. Cô độc hay đơn côi cũng vậy, đều là quá trình ta buộc phải trải qua để trở thành một cá thể riêng biệt. Đừng đâm đầu vào thế giới của ai đó, chỉ vì một chốc đau đớn và sợ